Thành phố Hóa Sơn, khu Nam Sơn, đường Nhà Máy Than Đá, tòa nhà số hai mươi bốn.

Nơi này là khu phía nam thành phố Hóa Sơn, tất cả sự kiện diễn ra ở thành phố Hóa Sơn lúc này đều không có quan hệ với nơi này, vì thế nơi này trông khá an bình.

Nhưng có vài con rết ký sinh Scutigera Coleoptrata gây ra hỗn loạn, làm cuộc sống của người dân nơi này bị ảnh hưởng.

Ôn Văn đứng ở dưới lầu, cầm một phong bì thật dày, chỉnh lại bộ vest đen trên người một chút, thở dài một hơi rồi đi vào trong hành lang.

Vợ và con trai của người cai ngục kia đều đã chết rồi, như vậy người mà Ôn Văn có thể bồi thường chỉ còn lại cha mẹ của hắn.

Theo tư liệu mà Ôn Văn đã điều tra thì cha mẹ của hắn đã hơn sáu mươi tuổi cả rồi, cuộc sống của hai cụ già không tính là giàu có nhưng cũng không quá nghèo khó.

Đưa tiền thì dễ, nhưng khó chính là làm sao nói cho hai cụ già này biết chuyện con dâu và cháu trai của bọn họ cũng đã chết.

Ôn Văn gõ cửa, qua một hồi lâu không có ai mở cửa.

Tuy cách một tầng cửa nhưng tình huống trong nhà không thể nào gạt được Ôn Văn, hai ông bà cụ đang tranh luận với nhau xem có nên mở cửa hay không, tuy Ôn Văn đã chào hỏi từ trước đó rồi nhưng bọn họ vẫn nghi ngờ Ôn Văn là một kẻ cuồng giết người.

Đây cũng là chuyện bình thường, trong tình huống như thế, nhân viên của một công ty bảo hiểm còn tới đưa tiền, đúng là có chút quỷ dị.

Có điều Ôn Văn dùng năng lực của thụ tinh ngụy ngôn, đơn giản khuyên nhủ hai câu để bọn họ tin tưởng thân phận của mình, sau đó tiến vào trong căn nhà của hai ông bà.

Bày biện trong nhà có chút cũ kỹ, ở nơi nội bật đặt hình chụp một nhà ba người của người cai ngục kia.

Sau khi Ôn Văn vào nhà, tuy trên mặt hai người mang theo nét buồn rười rượi nhưng vẫn khá tỉnh táo, bởi vì đối với bọn họ mà nói, chuyện con trai mình tử vong đã là chuyện mấy tháng trước rồi.

Ôn Văn dựa theo quy trình của công ty bảo hiểm giao tiền cho hai cụ, sau đó nghiêm nghị nói: "Sở dĩ tiền bảo hiểm này đưa tới tay của hai vị là vì ba ngày trước, con dâu và cháu trai của hai vị đã bất hạnh hi sinh trong trận hỗn loạn này."

Sau khi Ôn Văn nói xong, bà cụ đã ngất xỉu, mà vẻ mặt của ông cụ cũng biến thành trắng bệch, Ôn Văn phân biệt truyền một luồng năng lượng cho hai người thì tình huống mới tạm ổn lại.

Kế tiếp, đối mặt với hai cụ già thì hôm nay là ngày bết bát nhất, mà người vì sức mạnh siêu nhiên phải đối mặt với nỗi đau này tuyệt đối không chỉ có hai người.

Ngay cả chính bản thân Ôn Văn kỳ thực cũng chính là người bị hại của sức mạnh siêu nhiên.

Điều này làm Ôn Văn đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét với sức mạnh của mình, đối với thế giới vặn vẹo này.

Cảm nhận được tâm tình đó, Ôn Văn đột nhiên mỉm cười thản nhiên: "Mình... thật sự đã thay đổi rồi."

Nếu như là anh trước kia thì cao lắm chỉ là chuyển một khoản tiền qua cho hai cụ già này mà thôi, tuyệt đối sẽ không tới tận nơi nhìn hai cụ già này khóc tới chết đi sống lại như vậy.

Cũng tuyệt đối sẽ không vị hai cụ già khóc mà cảm thấy thương cảm, thậm chí còn muốn cười.

Từ khi được trạm thu nhận chọn trúng, trở thành nhân viên thu nhận, Ôn Văn thật sự đã thay đổi rất nhiều, sức mạnh và năng lực của anh ngày càng không thuộc về mình, nhưng tâm linh thì đang dần dần tiếp cận người bình thường.

"Trước giờ mình căn bản không hề có loại cảm khái này... có điều cảm giác này cũng không tệ."

Không cần dùng lạnh lùng và điên cuồng để che giấu nỗi lòng thật sự của mình, nó làm Ôn Văn có cảm giác rất yên tâm...

...

Thời gian lại qua hai ngày, trong vòng hai ngày này Hiệp Hội Thợ Săn đã hoàn thành truy quét kiểu trải thảm toàn bộ thành phố Hóa Sơn.

Ừm... chính xác là kiểu trải thảm, thảm nhà ai mà hơi dày một chút cũng phải xốc lên kiểm tra.

Chỉ cần thấy sinh vật siêu nhiên có địch ý sẽ lập tức tiêu diệt, cho dù là quái vật mới không ngừng sinh sôi cũng không chống đỡ nổi hành động sấm sét của Hiệp Hội Thợ Săn.

Tất cả đám rết Scutigera Coleoptrata đều bị biến thành tiêu bản hoặc là đốt thành tro bụi, không có con nào sống sót.

Vì đề phòng lại xuất hiện thêm cơ thể mẹ con rết Scutigera Coleoptrata thứ hai, Hiệp Hội Thợ Săn đã sử dụng phương pháp đặc biệt, chân chính tiêu diệt sự tồn tại của sinh vật này.

Hiện giờ thành phố Hóa Sơn đã thật sự 'sạch sẽ' rồi, bước tiếp theo chính là thiết lập ký ức giả tạo cho tất cả người dân, chuyện này cực kỳ rườm rà và lâu dài.

Nếu chỉ cần loại bỏ ký ức, chỉ có một hai người, thậm chí là ngàn người thì cũng rất dễ xử lý.

Nhưng một thành phố có tới mấy trăm ngàn người đều cần phải dùng thiết bị chỉnh sửa ký ức thì đó chính là một quá trình khổng lồ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng có thể xảy ra vấn đề.

Chỉnh sửa ký ức không chỉ đơn thuần là biến con người ta trở thành mất trí nhớ là xong, phạm vi liên quan càng rộng thì thao tác lại càng nhiều, khả năng xuất hiện sai lầm lại càng lớn.

Rất nhiều người thật ra đều xuất hiện tình huống ký ức và hiện thực không phù hợp, một người đã chết trong ký ức lại cử hành tang lễ một lần nữa, pho tượng quen thuộc trong sách giáo khoa lại thay đổi tư thế...

Sơ hở ký ức càng nhiều thì lại càng có thể xuất hiện hiện tượng phục hồi, có thể sẽ làm người đó im lặng hồi phục ký ức, đồng thời không bị ảnh hưởng nữa.

Có một phần lớn nhân viên hỗ trợ chính vì không có cách nào bị sửa ký ức được nữa nên mới bị chiêu mộ tiến vào Hiệp Hội Thợ Săn, bọn họ không có cách nào trở về thế giới bình thường được nữa, chỉ có thể gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn.

Thế nhưng hành động mà Ôn Văn dự đoán không xảy ra, ngược lại xuất hiện tình huống mới.

Nhóm siêu thợ săn Ôn Văn, tất cả thợ săn, nhân viên hỗ trợ, cùng với quân đội liên bang tới hỗ trợ duy trì tình huống đều được điều ra khỏi thành phố Hóa Sơn.

Siêu thợ săn cảnh giới chân tự kia dẫn theo nhóm mười mấy siêu thợ săn đừng trên một dốc núi nhỏ ở bên hoài thành phố Hóa Sơn, ngắm nhìn toàn bộ thành phố.

Trong nhóm siêu thợ săn ở đây, có người lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, có người nghi hoặc giống như Ôn Văn, chờ xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Đợi mười mấy phút thì một chiếc trực thăng vận thải chở một trụ kim loại màu bạc đường kính một mét tới.

Thủy Triều Kim Loại tiến tới trước một bước, vô số khung kim loại hình vuông bay lên kéo trụ kim loại màu bạc trắng kia bay về phía trung tâm thành phố Hóa Sơn.

Nhìn thấy cái trụ kim loại này, hai mắt Ôn Văn mở to, lộ ra khiếp sợ.

Tạo hình của trụ kim loại này khá quen thuộc với Ôn Văn, nó giống hệt như thiết bị chỉnh sửa ký ức trong tay Ôn Văn!

Chỉ có điều, thiết bị chỉnh sửa ký ức này không biết lớn hơn nó bao nhiêu lần nữa!

Siêu thợ săn chân tự đứng trên cùng trầm giọng nói: "Trong số mọi người có lẽ có người chưa từng thấy thứ này, nó là thiết bị chỉnh sửa ký ức cấp thành phố, là thiết bị duy nhất."

Một khi sử dụng thì có thể một lần nữa thiết lập ký ức của tất cả người bình thường trong một phạm vi nhất định, hơn nữa ký ức của tất cả mọi người đều ăn thông với nhau."

"Sử dụng thiết bị chỉnh sửa ký ức cỡ lớn có thể giảm bớt mức độ rủi ro sẽ xuất hiện."

0.11086 sec| 2406.164 kb